"Mỗi người trên thế giới này đâu đó quanh ta đều
có một ai đó lặng lẽ yêu thương mình...có lúc ta sẽ
nhận ra...đôi lúc chẳng bao giờ biết đến người ấy,
có bao giờ bạn nhìn lại phía sau...có bao giờ bạn
biết rằng ai đó vừa đi ngang qua cuộc đời
bạn"....như cách mà họ đến. Đó là điều nó học được từ một người...và rất nhiều người mà cho
mãi đến hết cuộc đời này sẽ ko bao giờ quên
được. Sáu tháng trôi qua kể từ ngày My Life bắt đầu. Một
quãng thời gian khá dài cho những điều mới,
những con người mới, những thay đổi mới. Cũng
đã đến lúc trở lại, đến lúc tiếp tục chặng đường còn
lại của cái hồi ký hoang đường vô lý này. Vẫn sẽ là
câu nói cũ trước khi bắt đầu tiếp tục "Ngày hôm qua...đã từng"...Đây là cái tôi gọi nó là hồi ký của
riêng tôi...và là tiểu thuyết đối với một số người.
Chẳng quan trọng...vì điều tôi cần duy nhất những
người quan tâm tôi xem nó là hồi ký...một câu
chuyện đời của một thằng nhóc đã trãi qua trong
quá khứ Có nước mắt, có máu, có những hờn ghen, có tình yêu chân thành, có sự hy sinh, có
toan tính của cuộc sống. Đôi lúc trong cuộc sống
này có những điều tưởng chừng như vô lý, đôi lúc
trong cuộc sống người ta chẳng thể tin vào cổ tích
có thật giữa đời thường, chẳng sao cả, đó là quyền
cảm nhận của mỗi người, chẳng sao cả vì cuộc sống vẫn luôn như vậy mà. Nhưng hãy đọc, hãy
cảm nhận bằng trái tim mình, biết đâu bạn sẽ tìm dc
một điều gì đó cho tâm hồn mình. Tôi ko chắc bạn
sẽ thích câu chuyện này nhưng tôi hứa sẽ vẫn kể
thật nhất cho đến hết câu chuyện mặc dù tôi biết
nó thực sự vô lí...Vì đôi với tôi nó là hồi ký có thật cho nên tôi sẽ gọi nó là "Ngày hôm qua...đã từng"
nhưng hôm nay nó sẽ mang một cái tên mới " Ngày hôm qua...đã từng - My Daisy" Vẫn sẽ là những quy tắc riêng dành cho My Daisy
như ngày nào My Life đã có. Không thắc mắc thật
giả đúng sai, không info, không face, không hình,
không tranh cãi, không giải thích. Điều duy nhất M
làm đó là viết...cho đến khi nào kết thúc hồi ký, còn
một người đọc M cũng sẽ viết cho đến khi dấu chấm kết thúc cuối cùng, sẽ không có gì ngăn
được My Daisy bởi vì đây là điều M đã và đang làm
dành cho những người M yêu thương và M chẳng
quan tâm cho dù cả thế giới này phản đối, gạch đá.
Vậy nên hãy chắc rằng khi tiếp tục đi cùng My
Daisy...bạn cũng còn lòng tin vào những câu chuyện cổ tích giữa đòi thường! Nguyễn Mon Ngày hôm qua...đã từng - My Life Đà Lạt những ngày sắp Giáng sinh. Thời tiết lạnh
đến run người. Trời đổ cơn mưa phùn từ sáng
sớm. Em ngồi sau lưng run rẩy, tay em siết chặt eo
nó cố gắng chống chọi lại cái lạnh tái người của Đà
Lạt. Tóc, vai áo nó lấm tấm những hạt mưa phùn.
Lần đầu tiên được đón một cơn mưa phùn của Đà Lạt vào mùa Giáng sinh lung linh, huyền diệu. Em
tinh khôi trong chiếc váy trắng của ngày nào còn
bên cạnh nó. Hôm nay không phải là Giáng sinh,
hôm nay nó và em cũng có mặt ở Đà Lạt, không
phải như lời hẹn của mấy ngày trước cùng nhau
đón Giáng sinh Đà Lạt trong hạnh phúc... Hôm nay không phải ngày hạnh phúc, hôm nay là
ngày lần đầu tiên nó mặc áo vest, chở em trên chiếc
xe máy cũ, đến nơi mà em sẽ làm lễ thành hôn theo
người ta về bên ấy. Hôm nay không phải là ngày
hẹn hò, hôm nay là ngày chia tay. Hôm nay không
phải là ngày ngọt ngào, hôm nay là ngày em nuốt nước mắt đến nhà thờ làm lễ thành hôn. Hôm nay
sau lưng nó trong chốc lát nữa không phải là
người yêu nó, hôm nay sau lưng nó, trong chốc lát
nữa em sẽ là vợ của người ta.
.................................................. .........
Nó cố chạy chậm hết sức có thể. Thi thoảng, em khẽ nhắc:
- Chạy chậm thôi anh...
- …
Mỗi lời nhắc của em làm tim nó như thắt lại. Em
cũng muốn cố níu kéo thời gian còn bên nhau
thêm được giây nào, thêm được từng mét đường nào là hạnh phúc bấy nhiêu đó.
.................................................. .................................................. .....................
Tiếng chuông thánh đường vang lên, người ta đều
đứng dậy để làm lễ. Nó không phải là con chiên
ngoan đạo, nhưng nó vẫn đứng dậy khoanh tay
nhắm mắt. Nếu được, nó thầm cầu xin Đức Chúa hãy che chở cho em, hãy ban cho em và nó có đủ
sức mạnh để vượt qua nỗi đau này, vượt qua
mười năm dài đằng đẵng phía trước và, nếu được,
xin Ngài cho em và nó rồi sẽ gặp lại nhau.
.................................................. .................................................. ...................
Rồi buổi lễ cũng kết thúc nhanh chóng. Người ta lục đục lên xe để trở về Sài Gòn. Chỉ một vài người
không đi cùng, trong đó tất nhiên là có nó. Nó
đứng từ phía xa, nó nhìn thấy em bật khóc khi
bước vào trong xe hoa, nó nhìn thấy ánh mắt em
ngỡ ngàng, hoảng sợ cố nhìn về phía nó. Nó nhìn
thấy rõ ràng tất cả nhưng đành phải chôn chân tại chỗ nhìn chiếc xe hoa lạnh lùng chạy ngang qua.
Sau lưng nó, những người bạn đang đứng im lặng
nhìn. Nó đứng đó nép vào gốc cây nhìn theo đoàn
xe từ từ dần xa, mất hút sau những con đường
quanh co giữa rừng thông già heo hút.
Nó ngồi xuống gốc thông bên cạnh, mỉm cười. Đà Lạt chìm trong cơn mưa phùn...
Xe hoa đi về đâu? Đưa người yêu tôi đi chốn nao?
Để mưa rơi trắng đêm
Lỡ làng rồi ai hiểu hỡi em?
Cơn mưa rơi thật lâu, cho tình ta tan theo bể dâu
Tìm yêu thương trong mắt nhau Tôi hiểu rằng lòng em rất đau.
Còn đâu nữa ngày nao tiếng cười,
Còn đâu nữa những chiều bước đi bên người
Giờ xe hoa đã xa, còn mình tôi xót xa
Thà ngày xưa đừng nên dối lòng, để ngày nay âm
thầm bước đi theo chồng Giờ không ai nhớ mong
Tôi lỡ tình đi giữa trời đông... Ngày em đi nước mắt lăn dài. Ngày hôm qua đã từng - My Daisy Chap 1: Trời tháng 12 Đà Lạt lạnh run người. Nó ngồi đó
mắt nhìn theo chiếc xe hoa từ từ rời xa nơi nó
đứng. Đường vào nhà thờ quanh co uốn lượn.
Mấy chốc rồi chiếc xe ấy sẽ bị cánh rừng thông tàn
nhẫn che khuất. Nó đứng dậy, hai tay cho vào túi
quần. Sóng mũi cay xè, miệng nó vẫn cố mĩm cười mặc dù nó cảm nhận được giọt nước mắt đang lăn
dài trên má. Ngay khi đuôi xe hoa khuất vào phía
rừng thông già nó lặng lẽ tiến thêm một bước để
nhìn...Hai bước...ba bước, bốn bước....và nó vùn
chạy. Nó chạy như một thằng điên...cố bắt kịp tốc
độ của chiếc xe, nó im lặng chạy, mắt vẫn cố nhìn theo đuôi xe như để nuối tiếc một chút gì đó của
yêu thương. Em của nó lên xe hoa theo người ta
mất rồi, xe đi khuất tầm mắt rồi liệu cuộc sống có
cho nó nhìn thấy em lần nửa hay không. Nó không
nhìn thấy em, mắt nó không thể nhìn xuyên qua
chiếc kính xe màu đen đáng ghét ấy, đôi chân nó không thể đuổi kịp những vòng xe lăn vội đưa em
đi xa...rất xa...rất xa ấy. Đến giờ nay nó vẫn chưa
thể giải thích được tại sao lúc ấy nó lại chạy theo
như một thằng điên yếu đuối như vậy. Nó cũng
không biết em có quay đầu nhìn lại lần nào hay
không. Có lẽ không...đơn giản vì phải như vậy mới chính là em, có lẽ có...đơn giản phải như vậy mới là
người nó yêu.
Điều gì đến phải đến. Nó vấp chân té nhàu ra
đường. Nó lăn mấy vòng mới dừng lại được. Nó
loạng choạng ngồi dậy bước đến ven đường ngồi
xuống dưới góc thông nhìn về hướng chiếc xe đưa em đi. Hai tay nó rướm máu. Cũng đúng thôi
nó đâu có đeo găng tay mặc dù trời ĐL lúc ấy lạnh
cóng. Ly do đơn giản em muốn được giữ ấm trong
đôi tay trần của nó cho đến giây phút cuối cùng. Nó
im lặng, hơi thở nó dồn dập vì mệt cũng không thể
ngăn nó mĩm cười " Chào em nhé người lạnh lùng" Chị, anh Phong, Hân và một vài người bạn em chạy
đến sau lưng, nhưng tuyệt nhiên không ai dám lại
gần nó cả, trừ chị. Chị nhẹ nhàng bước đến ngồi
kế bên nó im lặng xoay người nó lại xem xét nó
có bị sao không. Một vài vết trầy xướt trên trán
cộng với hai bàn tay rướm máu cũng đủ cho chị và mọi người lo lắng. Thấy vậy nhỏ Hân vội chạy lại
lấy chiếc khăn choàng cổ của nhỏ nhè nhẹ thấm
máu trên tay nó. Còn chị thì dùng chiếc găng tay
của mình chùi máu và bụi bẩn trên trán nó. Anh
Phong không biết tìm đâu ra được chai dầu gió
đem lại đưa cho chị rồi quay lại nói nhỏ gì đó với những người khác khiến họ từ từ quay lưng đi
trở lại phía nhà thờ để nó ở lại cho chị và nhỏ Hân
chăm sóc. Có dầu gió làm vết thương của nó đau
rát kinh khủng. Nhưng lúc này làm gì có cái đau rát
nào bằng vết thương lòng của nó chứ. Nó vẫn im
lặng hướng mất về phía rừng thông già hiu hắc, nơi chiếc xe em có lẽ đang giầu mình trong đó
không cho nó nhìn thấy nửa. Như trò chơi đuổi
bắt ấy, nó cố đuổi theo, xe của em vẫn vô tình chạy
đi mất...trò chơi đuổi bắt này có lẽ nó sẽ phải chơi
rất lâu đây. Bật cười vì ý nghĩ điên khùng đó...nó
nhận ngay hai ánh mắt ngơ ngác, lo lắng của chị và nhỏ Hân.
- Nhox...
Chị vừa định nói gì với nó thì nhỏ Hân bịt miệng chi
lại ra giấu im lặng. Ừ chính lúc này có lẽ nhỏ hiểu
nó cũng chẳng quan tâm đến bất cứ điều gì. Chị
hiểu ý nên im lặng ngồi quay lưng ra hướng ánh mắt về cùng phía với nó. Nhỏ Hân sau khi quấn hai
cái khăn choàng thành hai cục bao trọn hai bàn tay
nó cũng ngồi xuống bên cạnh nhìn nó lo lắng. Nó
không nhìn qua nhỏ nhưng nó đủ cảm nhận nhỏ
đang nhìn nó thực sự là ánh mắt lo lắng. Nó không biết ngồi như vậy bao lâu nửa. Chỉ biết
thời gian chầm chậm trôi qua lâu đến nổi chị của nó
không còn chịu nổi nửa. Chắc là ngồi nảy giờ mõi
lắm đây nên từ từ dựa hẳn người vào nó. Bó tay
với chị luôn, đang ngồi chia sẻ an ủi với thằng vừa
thất tình là nó mà cũng không từ bỏ cái tính nghịch nửa. Chị ngả người vào nó tay bứt bứt mấy cọng
cỏ dại dưới đất quăng ra phía trước mắt nó. Chắc
đang cố gắng kiếm chiện để kéo ánh mắt nó trở về
thực tại đây vì giờ mắt nó vẫn như đang cố len lõi
giữa những hàng thông tìm em. Có lẽ trò nghịch
của chị đã phát huy tác dụng hay chính con người lạnh lùng trong nó trở lại. Nó quay người qua nhỏ
Hân mĩm cười.
- Nè Hân
Nhỏ giật mình
- Sao...sao M
- Có gì ăn không? Đói bụng quá Nhỏ ngập ngừng. Chắc đang ngạc nhiên vì câu nói
đầu tiên của một thằng vừa thất tình tiễn người
yêu đi lấy chồng lại là đòi ăn.
- Ừ ừ còn bánh kem với đồ ăn nhẹ người ta đãi tiệc
hay sao đó.
- Nhox muốn ăn hả? Chị chen vào. Nó quay qua nhìn chị cười
- Ờ. Sáng giờ chưa ăn gì mà
- Uhm chị cũng đói nửa, Sáng giờ chưa ai ăn gì đâu.
- Vậy tụi mình vào trong kia kiếm gì ăn hen M
- Ờ sao cũng được
Nó gật đầu kéo tay chị và nhỏ Hân đứng dậy đi về phía nhà thờ. Khách khứa hình như đã về gần hết.
Chỉ còn một vài người ở lại giải quyết những việc
sau cùng của buổi lễ. Nhỏ Hân đi về phía anh
Phong nhìn quanh.
- Ủa tụi nó đâu hết rồi anh
- Ừ anh kiu mọi người về khách sạn trước hết rồi. Nhóc M không sao chứ
Anh Phong hạ giọng sợ nó nghe được thì phải.
Nhỏ Hân gật đầu
- Uhm không sao đâu anh. Không biết còn gì ăn
không để em đi kiếm.
- Ủa em muốn ăn hả - Dạ! Tụi mình sáng giờ có ai ăn gì đâu anh
- Ừ ha anh quên mất. Để anh đi với em
Hai người quay lưng đi vào trong kiếm đồ ăn. Còn
nó và chị thì ngồi xuống ghế đá. Nó đưa ánh mắt
nhìn xa xăm...ánh mắt chưa kịp bay ra tới ngọn
cây trước mặt thì đã bị chị kéo lại ngon ơ bằng cái cốc nhẹ lên đầu đủ để nó cảm nhận cái đau.
- Nhox khùng!
- Gì?
- Đưa đây!
- Đưa gì?
Nó ngơ ngác. Chị cười nhẹ - Đưa bớt cục buồn đây chị giữ phụ cho
Nó cười
- Hơ hơ sao bửa nay đòi chia bớt cục buồn dzậy?
- Thì lâu lâu nhox khùng buồn. Tội nghiệp quá chia
bớt được chưa.
Hix chưa thấy ai an ủi người buồn như chị cả. Nếu phải người khác chắc đổ sụp vì câu nói tội nghiệp
của chị quá. Cũng may là nó đủ hiểu chị đang muốn
gì mà.
- Cảm ơn nha. Có 100 cục buồn nửa nhox cũng
không chia cho chị đâu. Khỏi xin mất công.
- Tại sao? - Vì nhox không bao giờ muốn thấy chị buồn vậy
thôi!
Nó mĩm cười nhìn về phía trước. Có lẽ chị cảm thấy
trong lời nói của nó rõ ràng có sự dứt khoát
không thay đổi về vụ án cục buồn này cho nên chị
đã bỏ ngay ý định trả giá mà ngồi im theo nó luôn. Ngồi được một chút thì nhỏ Hân đi ra, kế bên anh
Phong đang cầm một dĩa bánh kem khá to. Chắc là
bánh kem ngày cưới của em đây mà. Nó bật cười
nhẹ khi nghĩ đến điều đó.
- Không còn gì ăn hết M ơi. Còn bánh kem thôi hà.
- Thôi mọi người lên xe anh chở đi kiếm quán ăn tụi mình ăn trưa luôn chứ ăn bánh kem sao no.
- Được không M?
Nhỏ Hân ngồi xuống hỏi. Nó gật đầu.
- Vậy còn dĩa bánh kem này?
- Đem theo ăn đi anh.
- Ừ cũng được . Vậy mọi người lên xe đi - Vậy kiếm nhà hàng nào đồ ăn ngon ngon nha tài
xế. Đi nhanh nhox chị đói bụng lắm rồi nè
Chị đứng dậy vừa nói với anh Phong vừa kéo tay
nó chạy về leo lên băng sau xe anh Phong. Nhỏ
Hân ngồi băng trước kế anh Phong cầm lấy dĩa
bánh kem dùng muỗng xắn một miếng nhỏ đưa lên miệng thử.
- Bánh kem ngọt M ăn được hôn?
- Hỏi lạ vậy em
Anh Phong ngạc nhiên hỏi.
- Hì M hổng thích ăn ngọt mà anh
- Vậy hả? Chị và anh Phong cùng nói lên chữ vậy hả ngạc
nhiên. Chính nó cũng ngạc nhiên vì vụ không thích
ăn ngọt này sao nhỏ Hân lại biết. Nào giờ nó đâu có
nói với nhỏ đâu, vậy mà nhỏ cũng biết hay thiệt. Nó
gật đầu
- Ừ nhưng cho M thử một miếng đi Hân - Không thích đòi ăn chi nhox
Chị nhìn nó. Nó quay qua chị cười
- Ờ không ăn để chị ăn hết mất công bị mập. Hehe
Vừa nghe xong chị đã phùng má lên chu miệng xí
một tiếng
- Xí. Đồ vô duyên... Nhỏ Hân cười xắn một miếng bánh kem quay
xuống đút vào miệng nó. Nó há miệng nuốt trọn
miếng bánh kem. Hai tay nó băng 2 cục to tướng
bằng khăn choàng của nhỏ Hân rồi nên đành
phiền nhỏ đút ăn vậy chứ chị thì có 1000 năm nửa
cũng không có rảnh đút bánh cho nó ăn đâu, giành ăn ko giành thì thôi làm gì có chuyện chia sẻ
vụ ăn uống với nó. Anh Phong cười khì khì một
mình rồi cho xe lăn bánh trong cái giận phụng
phịu của chị. Vị ngọt của bánh, vị chua của nhân
trái cây, vị béo của kem và cả đắng của socola hòa
quyện vào trong miệng nó. Tất cả trở thành mùi vì tuyệt vời của bánh kem, món ăn ngọt từ nào giờ
nó ăn rất ít vậy mà lúc ấy không biết vì sao nó lại ăn
một cách ngon lành như vậy. Nó không chỉ ăn một
miếng mà còn nhanh chóng ăn thêm những miếng
bánh kem tiếp theo. Đó là lần đầu tiên nó ăn bánh
kem nhiều đến vậy...không phải vì bánh kem ngon mà vì đó là chiếc bánh trong ngày cưới của em.