Vậy là list fr của nó lại thêm được một người. Một
bạn gái thích chụp hình, nó xin có một tấm hình
thôi mà gửi hết từ tấm này sang tấm khác. Còn hỏi
tấm nào đẹp nhất. Nó cũng chẳng bận tâm. Hình
qua mạng mà. Ai biết dc đâu mà lần. Cứ nhìn thế thì
biết thế cho xong. Bẵng đi một thời gian. Hai cái nick vẫn sáng, vẫn
nói chuyện bình thường. Cũng như những người
khác. Trao đổi sdt, rảnh rỗi ngồi tán nhảm với
nhau. Tới một ngày nó nhận dc một cái sms : - Chàng stt buồn có thể mời mình một tách cafe vào
chiều mưa lất phất như hôm nay ko nhỉ ??? Cười nhẹ nó rep lại : - Thôi đi cô nương. Mưa buồn quá ko có gì làm nên
phá tui ah ? Tin nhắn vừa gửi đi rất nhanh sau dt đã vang lên :
Ting Ting. Tin nhắn trả lời : - Thật mà. Ko phải phá đâu.
- Ko tin. Giỏi thì chạy lên đây jk rồi G mời. hehe.
- Nói thật nhá. Tui dễ tin người lắm đấy. lên là phải
có cafe đấy. Ko có giận ko thèm nc vs G luôn.
- Thì cứ lên đi. G cũng đang ngồi buồn ở nhà. Gần
đây cũng có vài quán cafe đẹp lắm. Tha hồ mà post hình nhá.
- Ý ý. Thích thế. Dc rồi. Khoảng 30’ nữa tui tới. Nhớ
giữ lời ý
- Okie. Nó chợt buồn cười. Bình thường thì toàn là trai đi
đón gái. Thế mà lần này gái đi đón trai ah ? Lạ nhỉ.
Mà thôi kệ. Lần đầu gặp. Để xem giữa cái hình với
bên ngoài khác nhau thế nào. Liếc nhìn đồng hồ :
2h30. Vậy là khoảng 3h tới. Uhm. Tắm phát cho
mát đã nào…… "What can I do
Will I be getting through?
Now that I must try
To leave it all behind Did you see
What you have done to me
……………..” Chuông điện thoại vang lên. Nó vừa xuống cầu
thang vừa bắt máy. Giọng con gái thánh thót vang
lên: - Tui tới rùi đó. Ông ra ngoài đi, tui không biết ông
ở đâu đâu ah……
- Rùi rùi. Tui đang ra đây. Bước từ từ ra ngoài. Nó bất giác hồi hộp. Có gì đâu
nhỉ. Một buổi café với người mới quen thôi mà.
Nghĩ vậy, nó càng bước nhanh hơn. Ra tới ngoài.
Ôi trời, cả một con đường mua sắm thế này biết ai ở
đâu đâu mà tìm. Lại móc dt ra, bấm tìm tên : - Cô nương ở đâu ý ? Cả một con đường đầy
người thế này mà tui biết ai là cô…
- G mặc áo màu đen đúng ko ?
- Uhm
- Vậy thì quay người sang phải 90 độ, tiến thêm 5
mét nữa. Cái cô đang ngồi trên xe là cô nương này ý……
- Ẹc. Vậy mà cũng làm tốn $ dt của tui……
- Hehe….. Hiện trước mắt nó lúc này đúng là một cô tiểu thư.
Chiếc váy xòe màu xanh nhạt như làm tôn thêm
nước da trắng của cô ấy. Đôi mắt sâu thẳm đen láy.
Mái tóc cột gọn gàng. Nhưng điều làm nó sững sờ
là nụ cười. Nụ cười như tỏa ra ánh nắng xua tan đi
đám mây đen của bất cứ ai nhìn vào. Ấn tượng đầu tiên của nó về người con gái này chỉ đơn giản là
vậy. Nhưng nó nào biết được người con gái có nụ
cười của nắng đó sau này sẽ đem tới những gì
trong cuộc sống của nó…… - Này ! Ông đội mũ vào giùm tui cái. Mất công xui
xẻo mấy chú cá vàng lại biết thổi sáo nữa thì khổ
tui lắm……
- Dào ơi. G bảo kê. Hehe. Đùa chứ quán đó cũng
gần đây với lại G toàn đi đường hẻm mà. Lo j…..
- Uhm. Để xem tới lúc đó như thế nào. Có chuyện gì là G móc xiền ra nộp đấy nhá. Nhắc thêm là tui ko
có mang giấy tờ theo đâu đó. Kekekekke……
- Bỏ mịa con rồi ……………………….……….. Câu chuyện đùa vui cứ tiếp tục như vậy. Nó nhận
ra ở cô gái này ko hẳn chỉ có vẻ yểu điệu ngoan
hiền bên ngoài mà còn rất cá tính nữa. Đúng là
đừng để bề ngoài làm ta lầm tưởng…….. Mới nói chuyện được vài câu biển hiệu café Pergola
đã hiện ra trước mặt. Màu tím – màu của hoa violet
đã khiến nó thích thú ngay từ lần đầu tiên bước
vào. Lần này cũng vậy. Một quán café sân vườn
mộc mạc với chủ đạo là cây bằng lăng nở hoa tím
ngắt. Nó nghĩ, có lẽ cũng vì vậy mà người ta lại lấy màu tím là màu chủ đạo của quán. Nó cũng chẳng
quan tâm. Nó thấy đẹp, vậy là đủ rồi. Cần gì biết
nhiều làm gì. Bàn nó ngồi nằm cạnh đường đi. Với
những tấm vải tím căng ra làm cho nó cảm thấy
giống như đang ngồi trong cái chòi vải vậy. Nhưng
bất quá, nó thích. Trên mặt bàn là một ly thủy tinh cắm một hoa bằng lăng tím. Nó nghĩ thầm : “ Đi
ngoài đường nhìn chán phèo vậy mà đem cắm
nhìn cũng kiều diễm phết nhỉ…. ” - Ôi đẹp quá đi mất !!! G. G. Thấy bình cắm hoa đẹp
ko ?
- Dzời ơi ! Cái bông bằng lăng lấy ngay cái cây kia
chứ đâu. Quán nó tiết kiệm đó mà ……
- Đúng là chẳng có tâm hồn nghệ thuật gì cả. Biết
đâu đó là ý của quán thì sao ? - Rồi rồi. Dc rồi. Tui thua cô…..
- Hehe. Có thế chứ
………………………